Dương lão tiên sinh im lặng hồi lâu, mới nhẹ nhàng run rẩy nói:
- Tôi vốn là muốn chờ sau khi tôi chết, bí mật quyển sách này, sẽ theo tôi cùng nhau hóa thành tro bụi, vào thời điểm đó, thế gian cũng sẽ không tồn tại Thiên thư Lỗ Ban, cũng sẽ không có thứ mang đến thống khổ, nhưng tôi mới vừa rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, là tôi nghĩ lầm rồi, là tôi quá ích kỷ. Thiên thư Lỗ Ban là tinh hoa văn hóa Trung Hoa cổ xưa, tuyệt không thể ở trong tay tôi thất truyền, coi như tôi không phải người Dương gia, cũng có thể là người Hàn gia, người Lý gia, chỉ cần là người tốt là được, tóm lại, một, không thể thất truyền, hai, không thể rơi vào tay người xấu, cái này là đủ rồi.
Dương Thần mặt đầy nước mắt, nhưng không nói lời nào, xoay người xông ra ngoài, ở trong ngăn kéo lục ra một cái áo sơ mi trắng, dùng răng cắn, xé thành mảnh, muốn băng bó vết thương cho Dương lão tiên sinh, nhưng vết thương kia quả thực quá lớn, căn bản không cách nào băng bó, áo sơ mi trắng rất nhanh liền bị máu tươi thấm ướt. Cậu ấy xanh mặt, lại đi tìm một đống quần áo, liều mạng chặn vết thương kia, ngay cả tay cũng khẽ run, nước mắt thành dòng chảy xuống.
Tôi ở bên cạnh cũng vô cùng cuống cuồng, trước tiên chỉ có thể an ủi ông lão tạm thời khoan nói lời gì, không nên khích động, nhưng không nghĩ ra được mình có thể giúp được gì, trong lòng không khỏi thầm hận mình vô dụng, nhớ năm đó ông nội trị thương cho người khác, so với cái này nghiêm trọng hơn rất nhiều cũng có thể chữa, nhưng mà bây giờ tôi lại thúc thủ vô sách, vắt hết óc suy nghĩ, thế nhưng nội dung ghi chép trong ghi chú cấm kỵ, cùng cái này cũng không có nửa điểm tương quan, suy nghĩ một chút, tôi dứt khoát muốn tìm điện thoại gọi cho 120.
Ngay tại thời điểm tôi bận rộn đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm người giúp, Dương lão tiên sinh bỗng nhiên nói:
- Đừng nóng đừng nóng, ông nội đây chẳng qua là bị thương ngoài da, con đi đến góc Tây Bắc gian nhà chính trong cái hòm thuốc, tìm mấy vị thuốc ra, nhớ, cần Tím Châu, Ngả Diệp, Cỏ Tiên Hạc, Bồ Vàng, Đất Du, đem đập nát, liền có thể cầm máu.
Dương Thần mím chặt môi, xoay người như gió chạy ra ngoài, trong lòng tôi chợt nhớ tới cái gì, vội vàng tiến lên lần nữa xem xét vết thương một phen, chỉ thấy vết thương kia đã kép lại mặc dù nhìn khiếp người, nhưng vết thương mới cũng không sâu, nhìn kỹ, bên cạnh còn có vết một sợi dây nhỏ.
Tôi biết, chắc hẳn năm đó Dương lão tiên sinh là dùng nó để khâu kẽ hở ở vết thương, mới vừa rồi dùng cây kéo, chẳng qua là đem vết khâu cắt ra, nhưng khó tránh khỏi làm tổn thương da thịt, hơn nữa thời gian lâu dài, vết thương khép lại, gắng gượng xé lần nữa, mới ra nhiều máu như vậy, trên thực tế cũng không hẳn quá nguy hại.
Nhưng mà ra nhiều máu như vậy cũng không phải chuyện giỡn, tôi định dùng sức ấn vết thương, tạm thời cầm máu, Dương lão tiên sinh thở dốc nói:
- Không sao, chảy chút máu mà thôi, không chết người được, ây, tôi vốn là muốn, để cho Thiên thư Lỗ Ban và tôi hỏa táng cùng nhau, thần quỷ không biết, vào lúc đó, lại không nghĩ rằng, tôi đã sai rồi...
Tôi ngăn ông lão lại nói tiếp, dùng quần áo đè vết thương lại, nói:
- Lão nhân gia không cần nói nữa, ông ngàn vạn lần không nên dễ dàng buông xuôi, phải biết, Thiên thư Lỗ Ban xuất thế, người kia tất nhiên sẽ đến cửa, lão nhân gia ông là người tâm phúc của chúng tôi, nếu như ông không có ở đây, chúng tôi làm sao đối phó với pháp thuật vô cùng biến hóa của người kia chứ?
Nhưng Dương lão tiên sinh vẫn thở dài nói:
- Biến hóa vô cùng, không sai, pháp thuật của người kia cùng với Thiên thư Lỗ Ban đều giống như nhau, đều là biến hóa vô cùng, nhưng cậu nghĩ lầm rồi, mặc dù pháp môn Hàn gia đơn giản, nhưng là lấy một pháp vượt mười ngàn pháp, bất luận người đó...
Dương Thần lúc này chạy vào, nhưng lại ôm một cái hòm thuốc lớn, đặt ở mép giường, lục tung bên trong, tìm ra mấy thứ thảo dược, nhét hết một mớ vào trong miệng, nhai tới nhai lui, hòa với nước miếng thoa lên trên vết thương kia, sau đó lại lấy ra hai bộ quần áo, xé ra, đặt chung một chỗ, mất nửa ngày, cuối cùng là miễn cưỡng băng bó vết thương.
Dương lão tiên sinh mặt đầy từ ái nhìn Dương Thần, nói:
- Đừng sợ, ông nội không chết được, đừng khóc, kiên cường một chút, sau này Thiên thư Lỗ Ban còn phải dựa vào con truyền thừa...
Ông lão nói một chút, nhưng nước mắt Dương Thần lại rơi xuống, khóc lóc nói:
- Ông nội, con không muốn truyền thừa thiên thư cái gì nữa, con chỉ muốn ông nội thật tốt, con cũng không đi học nữa, từ nay con ở nhà chăm sóc ông...
Dương lão tiên sinh thở dài, ánh mắt rơi vào phía trên Thiên thư Lỗ Ban, lẩm bẩm nói:
- Thiên thư Lỗ Ban, Thiên thư Lỗ Ban, trăm ngàn năm qua, kết quả mày mang tới cho Dương gia, cho thế gian này, là gì đây...
Ông lão cuối cùng vẫn không đi bệnh viện, mà thảo dược kia hiệu quả cũng thật là không tệ, rất nhanh liền có thể cầm máu, nhưng mà vết thương này dẫu sao vẫn quá lớn, vẫn là có máu rỉ ra, không thể hoàn toàn ngừng.
Dương Thần không ngừng trợn mắt, nhưng Dương lão tiên sinh mặt đầy dửng dưng, nhìn cái bộ dáng này của Dương Thần, cười nói:
- Làm sao, thần chú cầm máu của Lỗ Ban pháp, con đều quên sao?
Dương Thần bừng tỉnh, vỗ ót một cái, vội vàng chạy đi lấy vài lá bùa tới, thật nhanh ở phía trên vẽ một đạo phù, ngón tay thành kiếm quyết, chỉ lá bùa kia thì thầm:
- Mặt trời mọc một giọt dầu, tay cầm kim roi ngã kỵ trâu, ba tiếng hét ra lệnh chảy dài nước, chỉ một cái hồng môn máu không lưu.
Đọc Thần chú xong, Dương Thần đem lá bùa kia cẩn thận dán vào chỗ vết thương, quả nhiên thần kỳ vô cùng, mắt thấy máu ở vết thương kia lại bị đạo bùa này ngăn trở, không rịn ra nữa.
Chúng tôi lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, Dương lão tiên sinh nhìn Dương Thần, cũng khẽ gật đầu, lần nữa cầm Thiên thư Lỗ Ban kia lên, nói:
- Thiên thư Lỗ Ban, từ nay giao cho con, nhưng mà kỳ hạn người kia ba ngày đến một lần, tất nhiên sẽ đến cửa, ông nội hy vọng con có thể trong vòng ba ngày, từ trong Thiên thư Lỗ Ban này tìm được biện pháp đối phó với người kia, như vậy, ông nội mới có thể hoàn toàn yên tâm đem Thiên thư Lỗ Ban truyền thừa cho con.
Dương thần vốn là rất kích động, nhưng nghe lời này xong nhất thời há miệng, có chút sửng sờ, nói:
- Ông nội, ba ngày, ba ngày, con làm sao có thể...
Tôi biết ý cậu ta, Dương lão tiên sinh cả đời tu luyện Thiên thư Lỗ Ban, cũng vẫn thua ở trong tay người kia, mặc dù là trúng ám toán, nhưng cuối cùng so với người kia cũng chính là tám lạng nửa cân, bây giờ chỉ cho cậu ta ba ngày, làm sao có thể nhanh như vậy tìm được biện pháp đối phó với người kia?
Nhưng nhìn thái độ của Dương lão tiên sinh, xem ra rất kiên quyết, ý ông ấy cũng rất rõ ràng, người nọ ba ngày thì đến một lần, nếu như trong vòng ba ngày không tìm được biện pháp, sau này cũng không cần thiết, bởi vì khi đó Thiên thư Lỗ Ban đã bị người kia đoạt đi rồi.
Tôi nghĩ thầm, cau mày nói:
- Lão nhân gia, ba ngày quả thực quá cấp bách, ông xem, có thể hay không cho chỉ điểm một chút cho cậu ấy, hoặc là nói, có pháp thuật độc đáo gì để công phá người kia hay không, nhanh nhất và hiệu quả nhất, như vậy mới cho Dương Thần có thể có một phương hướng cùng mục tiêu, cũng không thể luống cuống a.
Dương lão tiên sinh ý vị sâu xa nhìn tôi nói:
- Cậu nói đúng, đích xác là có một pháp môn độc đáo, chỉ cần các người theo lời tôi mà làm, nhất định liền có thể đối phó người kia.
Tôi cùng Dương Thần đồng thời nói:
- Đó là pháp môn gì?
Dương lão tiên sinh chỉ chỉ Thiên thư Lỗ Ban, chậm rãi nói:
- Đó chính là hai người các người đồng thời tu luyện, hoặc là nói, nghiên cứu cùng nhau, ông tin tưởng năng lực và cái nhìn của con cháu Hàn gia, nhất định rất nhanh có thể tìm được biện pháp, nếu chỉ một mình Dương Thần, vậy sợ rằng không có khả năng xoay chuyển trời đất.
- Cái này, không ổn đâu, tôi làm sao có thể tu luyện Thiên thư Lỗ Ban của Dương gia...
Tôi vội vàng cự tuyệt.
- A a, không ngại không ngại, nếu cậu không nguyện tu luyện, vậy cũng không sao, cùng Dương Thần cùng nhau xem xét một chút, hỗ trợ nghiên cứu một chút, vậy cũng có thể, đến lúc đó chính nó tu luyện pháp thuật, cậu chỉ điểm nó một chút là được rồi, như vậy, cũng có thể chứ?
Lời nói của Dương lão tiên sinh khẩn thiết, thành tâm thành ý, tôi cũng không tiện cự tuyệt, suy nghĩ thêm một chút, chỉ cần không bắt mình tu luyện Thiên thư Lỗ Ban là quá tốt rồi, đến nổi nhìn một chút, không hẳn có chuyện chứ ?
Vì vậy tôi đáp ứng ông lão, lúc này Dương Thần mới kích động hai tay nhận lấy Thiên thư Lỗ Ban, ngay tại trước giường, đợi không kịp liền mở ra, cùng tôi xem xét.
Thật ra thì trong lòng tôi cũng hết sức tò mò, đã sớm muốn học hỏi một chút Thiên thư Lỗ Ban rốt cuộc có chỗ thần bí gì, chỉ thấy Dương Thần tiện tay mở ra trang thứ nhất, kỳ quái chính là, phía trên lại một chữ cũng không có.
Dương Thần cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không để ý, ngay sau đó lại mở ra trang thứ hai, lại không nghĩ rằng, phía trên này chính là một chữ cũng không có, trên trang giấy chỉ toàn màu trắng, trống trơn như dã.
Dương Thần ngẩng đầu nghi hoặc nói:
- Ông nội, vậy là sao...
Dương lão tiên sinh chậm rãi nói:
- Thật ra thì, tên đầy đủ của quyển Thiên thư Lỗ Ban này, hẳn gọi là Lỗ Ban vô tự thiên thư, có thể lĩnh hội bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào người có duyên phận, cho nên, tiểu ca Hàn gia, tôi nói để cho cậu xem, cậu vốn cũng không nên cự tuyệt.
Tôi nhất thời hiểu ra, hóa ra Thiên thư Lỗ Ban, vốn là một bộ vô tự thiên thư, nhưng mà thiên sách này không có chữ, nên làm sao tu luyện chứ ?
Dương lão tiên sinh nâng lên tay, chỉ chỉ trán mình, nói:
- Tinh thần, tập trung tinh thần...
Thì ra là như vậy, tôi không khỏi ngạc nhiên, xem ra Lỗ Ban vô tự thiên thư, cùng thiên thư cổ của Hàn gia cũng tương tự nhau, cũng là phải vận dụng tinh thần lực tu luyện.
Tôi cùng Dương Thần hai mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu một cái, tập trung toàn bộ tinh thần, vận đủ mọi lực, nhìn vào Lỗ Ban vô tự thiên thư...
Bàn về tinh thần lực, tôi tuyệt đối không thua bất kỳ người nào, cũng tuyệt đối so với Dương Thần mạnh hơn nhiều, tôi chỉ ngưng thần chốc lát, trong lúc mơ hồ đã nhìn thấy trên Lỗ Ban vô tự thiên thư, mơ hồ chậm rãi nổi lên một mảng chữ.
Tôi không khỏi mừng rỡ, đang muốn tiếp tục xem tiếp, nhưng khóe mắt vô tình phát hiện, Dương lão tiên sinh ở một bên nhìn chằm chằm tôi, trong mắt cũng lộ ra một tia giảo hoạt...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo